Viết cho ai?
2 ngày qua mình tự cho phép bản thân “nghỉ ngơi” khỏi mạng xã hội.
Lý do phụ có rất nhiều: tránh đọc tin tức tiêu cực, dành thời gian đọc sách, nấu nướng dọn dẹp & trò chuyện với người thân. Chưa kể mỗi lần viết một bài, lên một nội dung, mình cũng muốn dành thời gian có chất lượng để viết, chứ nếu để quăng bức ảnh, cho 1 dòng chữ, thì có lẽ sẽ hơi “thiếu tôn trọng” những ai đang theo dõi mình bấy lâu nay.
Lý do chính, là do mình muốn cho bản thân một thời gian trống để tự xem lại - điều gì thúc đẩy mình viết blog MyMy’s Diary mỗi ngày?
Lúc đầu, thực chất mình mở blog chỉ vì muốn viết những điều mình suy nghĩ vào thời điểm ngày hôm đấy, dần dà, có lẽ cũng nhờ kênh này mà kiếm được rất nhiều chị, em đồng điệu về tâm hồn, cách suy nghĩ trong công việc, lối sống, tình cảm. Và thế nào thì trong 2 năm qua cũng tạo được một cộng đồng nhỏ với hơn 11 nghìn người theo dõi.
Lúc đầu khi viết blog, nhiều bạn bè người quen trong giới hỏi mình:”My muốn làm KOL à?”
Có lẽ vì cái khái niệm làm KOL “được nhiều tiền, được tặng nhiều đồ miễn phí, được nổi tiếng” đã ăn sâu trong tâm trí mọi người nên để “làm KOL” là một điều gì đó thật sung sướng. Trong công việc của My khi phải làm việc với các bạn Influencer hay người nổi tiếng gần như mỗi ngày, mình lại thấy đối với mình công việc đó có quá nhiều áp lực, trừ phi thực sự yêu thích, đam mê những ngành nghề chuyên biệt, chứ mà vì những lý do vật chất thì chắc chắn sẽ không thể là con đường lâu dài cho bất cứ ai khi tính cạnh tranh, đào thải của công việc này quá cao.
Và đương nhiên, KOL chưa bao giờ là mục đích của việc mình viết blog.
Vậy thì viết để làm gì?
Thế chúng ta thở để làm gì?
Làm những điều chúng ta làm để làm gì?
Đối với mình, viết, chính là để thể hiện tâm tư suy nghĩ của cá nhân về rất nhiều điều trong cuộc sống. Mình viết cũng không cần phải bắt ai đồng cảm, hay tranh luận với mình. Cũng lại càng không phải viết để nổi tiếng.
Viết, đối với mình, như một cách để thư giãn tâm trí, giảm stress. Khi nhiều người ứ đọng quá nhiều cảm xúc, suy nghĩ mà không biết cách nào để thể hiện, họ sẽ càng cảm thấy bức bối, lạc lối hơn.
Những câu chuyện nhỏ, dòng suy nghĩ của mình, đơn thuần là để giải toả dòng cảm xúc ấy. Hay cũng đâu đó, sử dụng câu chữ để kết nối với các tâm hồn đồng cảm khác, hy vọng sẽ giúp họ hiểu: bạn không hề cô đơn.
Ngoài ra, viết giúp mình “kết nối” với quá khứ, hiện tại, tương lai, với những kỉ niệm cũ, cho dù tốt hay xấu, cũng là những gì hình thành nên mình.
Ở độ tuổi 32, mình đang sống cuộc sống với những điều mình đã cố gắng, đấu tranh đạt được, thất bại có, thành công có, mất hay được cũng chỉ là những trải nghiệm và con đường trước mắt vẫn còn rất nhiều điều để học hỏi, theo đuổi.
Vậy thì viết để làm gì?
Để không bao giờ đánh mất đi bản thân mình
Để có thể luôn nhìn lại mình của những năm trôi qua, đã làm gì, suy nghĩ gì, thể hiện điều gì, có gì khác, hay vẫn giữ y nguyên?
Cũng như cái tên của nó - nhật ký của MyMy, mình vẫn sẽ viết, và hy vọng suy nghĩ cảm xúc của mình mỗi ngày sẽ chạm được tới nhiều trái tim, có thể giúp ai đó kiếm tìm được xúc cảm, đam mê ngày nào đã phai nhạt hoặc mất đi. Điều mà đối với mình, quan trọng nhất cho sự tồn tại mỗi ngày.
Chỉ thế thôi, thì từng dòng chữ của mình, cũng đáng giá đó chứ nhỉ?
Love you all, and have a beautiful Monday 🙏🏻
xoxo
MyMy